top of page

Thách Đố và Số Mệnh
Tác-giả kính chào, xin mời Bạn đọc,
Truyện bao-hàm từ thế sự thân quen.
Dù khởi điểm mênh-mang, mùa gió lộng,
Vẫn đầy vơi mộng đẹp ngát hương đời!
Khi thất-bại … buồn rơi…sầu gỏ nhịp…
Lúc tưng-bừng…nắng ấm…ngập hoa vàng.
Rồi, thác-loạn…nhiễu-nhương…đời khánh tận!
Khiến đành lòng bỏ nước vượt trùng-dương…
Như “Số Mệnh” triền-miên trên đất Mẹ,
Lại vùng lên “Thách-Đố” ở quê người.
Mà tưởng núi rừng gọi hồn phiêu-bạc,
Nhớ trăng khuya sông Hát gợn sóng buồn.
Nên viết, đọc để nguôi quên sự thế,
Trút ưu-phiền gậm-nhấm lúc tha-hương.
Và tác-phẩm nương theo dòng giả-tưởng,
Nếu bất-ngờ trùng hợp với nhân-gian.
Ngẩu nhiên ấy: “liêu trai” ngoài ước muốn,
Xin chớ phiền oán trách mạch văn thơ!
bottom of page